Viễn
Mới đây, đọc được bài viết “Không thể vì đại cục mà bao che cho cái xấu” của một người tham gia trong “phong trào đấu tranh dân chủ Việt” đăng trên Blog của RFA, Viễn tôi rất tâm đắc. Tâm đắc bởi cách đặt vấn đề của tác giả, tâm đắc bởi sự thẳng thắn, dũng cảm của tác giả khi nhìn nhận và vạch ra những khuyết tật của phong trào dân chủ Việt- một điều mà nhiều nhà “dân chủ” khác cũng thừa biết nhưng hay lấy chữ “đại cục” để là lờ đi, để bao che cho nó.
Trước hết, tác giả bài viết khẳng định rõ, một số nhà dân chủ thường hay mỉa mai, giễu cợt Đảng Cộng sản lấy quan diểm vì đại cục, đánh chuột sợ vỡ bình… thế nhưng chính nhiều nhà dân chủ hiện nay lại đang lấy cách nói này để che đậy cho những xấu xa của phong trào dân chủ, che đậy cho những việc làm xằng bậy, nhân danh dân chủ kiếm tiền của một số nhà đấu tranh.
Tác giả viết:
“Những tưởng khi chỉ trích Đảng CSVN thì những người ấy sẽ không né tránh, thậm chí phải ủng hộ việc đưa ra những sự thật tiêu cực, có hại cho phong trào dân chủ. Thế nhưng họ lại dùng chính những lý lẽ ấy từ phía Đảng CSVN để bao che cho những việc làm xấu, tức là vẫn “vì đại cục”, “sợ cộng sản lợi dụng”. Thậm chí họ kết án những người đưa ra sự thật là kẻ phá hoại phong trào, đạp đổ những thành tựu đã đạt được, lái công luận đi chệch hướng đấu tranh…”
Tiếp đó, tác giả bài viết thẳng thắn chỉ rõ thành phần của “phong trào đấu tranh dân chủ Việt”. Theo tác giả, những người tham gia trong phong trào dân chủ hiện nay không phải ai cũng vì lý tưởng đấu tranh dân chủ thực sự, thậm chí số đấu tranh vì lý tưởng thì ít mà số tham gia vì đánh bóng tên tuổi, thậm chí là trục lợi cá nhân, kiếm tiền thì nhiều.
Nhà dân chủ này đồng tình với cách phân loại của Phạm Đoan Trang, trong đó chỉ ra có những loại tham gia phong trào dân chủ chỉ là một cuộc chơi, hoặc để lợi dụng:
Đây là cách phân loại của Đoan Trang:
– Nhóm 1: Là những người coi hoạt động dân chủ là một cuộc chiến đấu giữa họ và độc tài, độc đảng cầm quyền.– Nhóm 2: Là những người coi hoạt động dân chủ là một cuộc mưu cầu quyền lực thời hậu cộng sản.
– Nhóm 3: Là những người coi hoạt động dân chủ là một cuộc chơi, với những trải nghiệm thú vị, thích thì tham gia (cho vui), không thích thì nghỉ, chẳng có gì phải bận tâm suy nghĩ cho mệt.
– Nhóm 4: Là những người coi hoạt động dân chủ là một cuộc làm ăn.
Và đây là cách phân loại của tác giả bài viết:
Về cơ bản, tôi đồng ý với Đoan Trang cách phân loại này, nó gần với suy nghĩ của tôi hơn. Với tôi, trong số những người được cho là hoạt động dân chủ:
– Có người có ý thức đấu tranh dân chủ thật;
– Có người lợi dụng phong trào dân chủ để trục lợi (lợi, danh);
– Có người đi hàng hai;
– và thậm chí có người do an ninh cài cắm.
Như vậy, điểm nổi bật dễ nhận thấy là theo Phạm Đoan Trang cũng như tác giả bài viết là, phong trào dân chủ hiện nay có quá nhiều thành phần cơ hội, xem việc tham gia phong trào là cơ hội để trục lợi, để kiếm tiền, để mưu cầu quyền lực lãnh đạo sau khi Đảng Cộng sản sụp đổ. Và theo tác giả thì đây là một trong những nguyên nhân cơ bản khiến phong trào dân chủ Việt luôn luôn ở trong tình trạng mất đoàn kết, mâu thuẫn luc đục nội bộ và đánh nhau thường xuyên. Và tác giả khẳng định: đòi hỏi sự đoàn kết của phong trào dân chủ Việt hiện nay là một điều không tưởng.
Tác giả cũng cho rằng, nếu vì cứ bám vào quan điểm “vì đại cục” để che đậy, giấu diếm cho những cá nhân này, ung nhọt này là một điều tội lỗi và không nên. Và theo tác giả, cần phê phán quan điểm ấy.
Ông viết:
Cũng có khi những khuất tất trong tài chính với những trường hợp cụ thể được đưa ra công khai. Thế rồi do không được sự ủng hộ của số đông, do “bé miệng”, do cho là chuyện nhỏ, do quan điểm “vì đại cục” lấn át, những chuyện như thế rồi cũng qua đi, mâu thuẫn không được giải quyết
Tuy nhiên, sau đó nhà dân chủ này cho rằng, có những chuyện cũng không thể giấu diếm, che đậy mãi. Minh chứng cho điều này, tác giả nhắc lại vụ đại chiến gần đây trong phong trào dân chủ giữa phe Nguyễn Tường Thụy và Dũng Mai mà chung qui cũng một chữ tiền.
“Tuy nhiên, có những việc không thể giải quyết được, mâu thuẫn tích tụ ngày càng lớn. Nếu cứ để cho nó phát triển sẽ nguy hại đến phong trào thì cần thiết phải đưa ra công khai, đặc biệt là các trường hợp lợi dụng phong trào dân chủ. Không thể “vì đại cục” mà câm lặng cho nó hoành hành. Đồng lõa với cái xấu cũng là tội ác.
Việc đưa ra ánh sáng trường hợp ăn chặn tiền của dân oan và những người được cứu trợ nửa cuối tháng 11 vừa qua là một ví dụ, tạm gọi là vụ DM.
Phần nổi của tảng băng trong vụ DM vào khoảng 80 triệu, trong đó
theo nhà báo Võ Văn Tạo thì có 54 triệu trong 9 ngày. Cần thấy rằng, người bị tố cáo dù vẫn cố tỏ ra ngạo nghễ, vẫn cố coi mình trong sạch nhưng sổ sách trên phần nổi của tảng băng cũng đã được sửa chữa lại theo những bằng chứng được đưa ra. Như vậy, việc đưa ra là có tác dụng đấy chứ. Ít ra, khoảng 80 triệu phần nổi của nạn nhân do thiên nhiên và do chế độ suýt nữa chui vào túi cá nhân.
Ngoài số đông ủng hộ, những người đưa ra vụ việc còn bị chỉ trích khá nặng nề, không chỉ bởi phe của DM. Có thể là những người đồng bệnh, “có tật giật mình”, những kẻ cơ hội nhân danh dân chủ, tranh thủ nói xấu cá nhân, điều này không có gì lạ. Lại có có cả những người được cho là có ý thức đấu tranh dân chủ, đã có độ tin cậy nhất định.
Nhưng dù là ai thì họ cùng chung một phương pháp: lờ đi những bằng chứng tố cáo ngày càng nhiều, lái vấn đề sang hướng khác, bám chặt lấy quan điểm đại cục để né tránh vấn đề nêu lên.
Họ cho rằng, làm như thế là vạch áo cho người xem lưng, là để cộng sản lợi dụng, rằng đó là chuyện “gà nhà đá nhau”, rằng làm lạc mục tiêu đấu tranh, rằng sao không vạch ra tham nhũng của cộng sản, không tập trung đánh đổ cộng sản?
Những người cổ vũ cho sự không minh bạch đã đả phá những người dám chống lại nó một cách điên cuồng. Họ tưởng tượng, ghán ghép điều xấu xa cho đối phương, mắng mỏ họ không thiếu một ngôn từ xấu xa nào.
Họ mạt sát những người tố cáo là đê tiện, bỉ ổi, đểu cáng, không có nhân cách, nhỏ nhen, làm con người nhỏ bé trước những tư tưởng lớn… Thì ra, tư tưởng lớn của họ là che đậy cho gian tham, là mạt sát những người dám đấu tranh với nó.
Những ngụy biện của cộng sản “vì đại cục” mà họ từng chỉ trích, nay lại được họ vận dụng thô thiển hơn, lố bịch hơn hòng che đậy cho những kẻ mà họ đồng lõa. Với những kẻ nhôm nhem, nham nhở không nói, nhưng điều này đã làm tôi buộc phải nghi ngờ một số người tôi vẫn cho là đấu tranh dân chủ.
Ban đầu, một số người chỉ nêu ra những trường hợp khuất tất để tố cáo. Nhưng quen thói “cả vú lấp miệng em”, họ lu loa lên rằng, những người này đòi minh bạch. Từ đó họ huy động quan điểm vì đại cục, vì đảm bảo an ninh để dạy dỗ, chửi bới đối phương. Thực ra, không có ai đòi công bố sổ sách cả vì nhóm DM vẫn công bố trên mạng. Người ta chỉ nêu ra những điều khuất tất phát hiện ra trong sổ sách mà thôi.”
Tôi hoàn toàn đồng tình với cách đặt vấn đề này của tác giả. Không thể lấy lí do vì đại cục để cả vú lấp miệng em, che đậy đi những thứ xấu xa, bỉ ổi của phong trào mà vụ Dũng Mai là một điển hình.
Viết đến đây, Viễn tôi xin dành một lời khen ngợi cho tinh thần dũng cảm, nhìn thẳng nói thật của nhà dân chủ này. Những điều anh viết ra phản ánh quá đúng thực trạng của phong trào dân chủ Việt. Và với thực trạng này, đúng là không bao giờ phong trào dân chủ có thể thành một khối thống nhất và có thể thành công.